Nếu đã 25 rồi mà bạn vẫn thường
xuyên hậm hực về việc người khác làm trái ý mình thì nên xem lại; một người hai
người nói có thể do ý kiến chủ quan, nhưng nếu "thế lực thù địch" đối
với bạn quá đông, thì có thể vấn đề là nằm ở chính mình.
25
tuổi vẫn được xem là người trẻ, nhưng nó không còn là cái thời 18 tuổi mộng mơ
bước vào đời với rạo rực những hoài bão ước mơ nữa rồi. Cột mốc tuổi 25 chính
là lúc mà người ta bắt đầu chững lại, nhìn xem mình đã và đang làm được gì, đứng
ở đâu trong xã hội này, khẳng định được bản thân mình là ai.
Nếu cái tôi cao quá, thì trèo xuống
bớt đi
Nhiều
người lầm tưởng lòng tự trọng của mình chính là "cái tôi", vậy nên ra
đời có bao nhiêu là hừng hực đấu khẩu, sếp nói sai thì một mực cãi đúng, nói nặng
nhẹ một chút là giãy nảy lên: "Tôi là vậy đấy" rồi nộp đơn nghỉ việc.
Khi lòng tự trọng là biết mình biết ta, làm việc có trách nhiệm và cư xử khéo
kéo, thì cái tôi/ cái sĩ diện gần như đi ngược lại với tất cả. Nếu đã 25 rồi mà
bạn vẫn thường xuyên hậm hực về việc người khác làm trái ý mình thì nên xem lại;
một người hai người nói có thể do ý kiến chủ quan, nhưng nếu "thế lực thù
địch" đối với bạn quá đông, thì có thể vấn đề là nằm ở chính mình.
Chưa thành công thì không sao,
nhưng ít nhất hãy để cho mình "được" thất bại
Có
ai lại muốn làm gì đó mà bị thất bại đâu, nhưng đó là điều mà tất cả mọi người
đều trải qua. Đặc biệt, nhân vật nào càng vĩ đại, doanh nhân nào càng thành
công, thì mức độ thất bại trước đó lại càng nhiều. Tôi nói hãy để cho mình
"được" thất bại, ở đây chính là việc bạn phải chịu dấn thân bắt tay
vào làm, lăn xả vào những điều chưa từng thử thì mới nói đến chuyện có cơ hội nếm
mùi thành công hay thất bại. Chứ cứ đứng trong vùng an toàn rồi hờ hững đánh
giá người khác "lên voi xuống chó". Bạn không thấy rằng mình đang rất
thiếu bản lĩnh đó sao?
Ngưng đeo mác "an phận"
Nhiều
người chỉ mới 25 đã hô hào với người khác rằng: "Tôi giờ an phận rồi",
"Ráng làm kiếm tiền sau này dưỡng già". Nếu thực sự "an phận"
bạn đã chẳng bao giờ thấy rằng kẻ A người B đang sướng thế, giàu thế, bởi bạn
biết mình đang lựa chọn những gì và hoàn toàn hài lòng với điều đó. Còn nếu bạn
cứ ngày ngày lướt facebook và ghen tị với những người check in ở những cung trời
khác, với các bài báo về những chủ doanh nghiệp trẻ kiếm hơn nghìn đô mỗi
tháng, thì xin lỗi nhé, bạn chỉ đang dùng cái mác "an phận" để bao biện
cho sự lười biếng không chịu phấn đấu của mình mà thôi.
25 tuổi rồi, bạn hiểu bản thân mình
tới đâu?
Thường
những suy nghĩ trong ngày ta đều hướng về người khác: chuyện đồng nghiệp ở cơ
quan, đám bạn thân rục rịch gửi thiệp mời, tin tức sao này đang cặp kè với sao
nào đó, bla bla... Hiếm khi nào bạn tự ngồi lại và hỏi mình: Hôm nay ta cảm thấy
thế nào? Vì sao ta lại phản ứng như vậy với việc đó? Ta có thể rút kinh nghiệm
được gì ở chuyện kia,... Đôi khi, chúng ta quá để tâm đến những vấn đề của người
khác, thậm chí là những người lạ không quen biết, mà quên mất rằng bản thân
mình đây mới chính là thứ cần được hiểu nhất, cần được đầu tư nhất và quan trọng
nhất trong cuộc sống này. 25 tuổi là lúc bạn cần hiểu bản thân mình rõ hơn, biết
được mình thực sự muốn gì cần gì để vạch ra được những hướng đi đúng đắn tiếp
theo, đừng lơ là nó nữa.
Mối quan hệ không tự nhiên mà có
Nếu
đã 25 tuổi mà bạn vẫn đang nghĩ rằng mọi mối nhân duyên đều là do trời định và
phó mặc cho trời thì vẫn còn kịp thời gian cho bạn thay đổi đấy. Cho dù là có
duyên trời định thật đi nữa thì cũng không thiếu gì duyên tự tạo đang ngày ngày
trôi tuột qua tay nếu bạn không biết cách nắm bắt. Mọi mối quan hệ đều cần có sự
đầu tư, từ quan hệ công việc cho đến bạn bè thân thiết. Và đừng nghĩ cứ để mặc
mọi thứ tự nhiên thì mối quan hệ sẽ tự động phát triển, nếu muốn mọi người thật
sự thân thiết với bạn, hãy chứng tỏ bản thân mình là người xứng đáng trước.
Bạn có đang lãng phí
"vàng" của mình?
Đã
từng có một thời gian tôi cảm thấy câu "Sức khỏe là vàng" thật vô
nghĩa, cho đến khi nhận ra sự thay đổi chóng mặt về sức khỏe thể chất cũng như
sức khỏe tinh thần của mình nếu không được chăm sóc cẩn thận. Chúng ta đang
lãng phí "mỏ vàng" trời cho này bằng những thói quen, những sở thích
nuông chiều bản thân qua từng ngày một cho đến khi nó trở nên đáng báo động. Đừng
cười khẩy khi ai đó khuyên bạn nên đi khám sức khỏe định kì, đó là cách tốt nhất
để bạn nắm bắt tình trạng thể chất của bản thân cũng như khiến bạn biết sợ để
mà thay đổi ngay lập tức.
Có của ăn, của để
Chẳng
hay ho gì khi bạn kiếm 1 tiêu 10, nhưng cũng sẽ thật đáng tiếc nếu bạn dành tất
cả số tiền mình kiếm ra dồn cho việc tiết kiệm. Ở cái tuổi 25, bạn cần học cách
cân bằng giữa những nhu cầu cá nhân với việc để dành ra những khoản tiền dự
phòng nhất định. Đừng tiêu tiền theo kiểu có bao nhiêu xài bấy nhiêu nữa, hãy lập
ra những kế hoạch thu chi, tiết kiệm thật cẩn thận, và cố gắng hạn chế "tiền
âm" (nợ) tới mức thấp nhất có thể.
Nếu ai đó nói bạn đã thay đổi, hãy
mừng vì điều đó
Tất
cả mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, và đó là quy luật rồi. Thay đổi để
thích nghi, thay đổi để tốt hơn, thay đổi để trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn,
tự tin hơn, thì đó là những thay đổi đáng mừng. Nếu không thay đổi, bạn sẽ mãi
là bạn của vài ba năm về trước, chỉ có điều là phiên bản hiện tại già hơn, xấu
hơn, tư duy cũ kĩ hơn mà thôi.
Có trách nhiệm với chính mình,
ngưng đổ lỗi
Ở
cái tuổi này rồi thì bạn đừng bao giờ nghĩ rằng người khác sẽ phải có trách nhiệm
đau khổ hay tức giận cùng bạn. Chẳng phải chính bạn mới là người quyết định tất
cả đó sao. Từ trong công việc đến những mối quan hệ thường ngày, hãy học cách
chịu trách nhiệm trước những vấn đề liên quan trực tiếp đến bản thân mình. Bạn
không còn là đứa trẻ 5 tuổi để khóc không lý do cũng có anh, chị, em đứng ra
"chịu trận" thay. Sự trưởng thành và chín chắn không nằm ở độ tuổi mà
nó nằm ở cách bạn "dám làm dám chịu" ra sao đấy.
Sau tất cả, hãy luôn nhớ yêu bản
thân thật nhiều
Yêu
bản thân không phải là bạn nuông chiều chính mình bằng cách ăn uống vô tội vạ
hay chơi bời tiệc tùng thâu đêm cho thỏa thích rồi sống theo kiểu muốn làm gì
thì làm không ngán ai. Cái gì cũng cần có những giới hạn nhất định. Học cách hiểu
rõ hơn về tâm hồn mình, đối xử tốt với cơ thể của bản thân, hấp thu nhiều hơn
những nguồn năng lượng tích cực và cũng từ đó mà đối xử thật chân thành với những
người xung quanh. Cho đến khi bạn thôi không còn hao tổn tâm trí về những tác động
từ bên ngoài mà nhận ra rằng bên trong bản thân mình mới là thứ cần được chăm
sóc tốt nhất, thì đó là lúc mà bạn thành công rồi đấy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét