Chúng ta không thể biết được ai đối
xử tốt với mình cho đến khi tình bạn bị đặt trong thử thách, khó khăn.
Một
thủy thủ đoàn gặp nạn trên biển, con tàu bị sóng bão đánh tan tành. Trong số họ
chỉ có hai người đàn ông sống sót. Hai người này dựa vào những mảnh ván gỗ đóng
tàu, cố gắng bơi dạt vào một hoang đảo nhỏ.
Vốn
dĩ, hai người đàn ông này đã là bạn bè với nhau trước đó. Vì họ không biết làm
thế nào để thoát khỏi hoang đảo, nên chỉ có thể cầu nguyện Chúa Trời, và không
quên nuôi hy vọng có con thuyền nào đó đi qua sẽ nhìn thấy họ. Hai người quyết
định chia nhau, mỗi người sẽ ở một phía của hòn đảo, tìm cơ hội để trở về.
Đầu
tiên, họ cầu xin Chúa Trời cho mình thức ăn và nước uống. Sáng ngày hôm sau,
người đàn ông ở phía Đông hòn đảo thấy rất nhiều loại hoa quả được để trên bãi
cát trước mặt. Anh ta vui mừng ăn lấy ăn để số hoa quả ấy mà không nghĩ đến người
bạn của mình ở phía bên kia hòn đảo. Người đấy chẳng có bất cứ thứ gì.
Một
tuần sau, cả hai vẫn chưa được giải cứu. Người đàn ông ở phía Đông hòn đảo cảm
thấy vô cùng cô đơn, anh ta quyết định cầu xin Chúa Trời ban cho anh ta một người
vợ. Ngày hôm sau, một con thuyền khác cũng bị nhấn chìm bởi bão, chỉ có duy nhất
một người phụ nữ sống sót và bơi được về phía Đông của hòn đảo hoang kia. Cô ta
đã trở thành vợ của người đàn ông đấy. Còn ở phía Tây, vẫn chẳng có chuyện gì xảy
ra cả.
Thế
rồi, người đàn ông ở phía Đông bắt đầu cầu xin nhiều thứ hơn. Một căn nhà, quần
áo và lương thực. Tất cả đều được đáp ứng ngay lập tức. Nhưng kỳ lạ là bạn của
anh ta vẫn chẳng có bất cứ thứ gì.
Cuối
cùng, người đàn ông ích kỷ cầu xin một con tàu để anh ta và vợ mình rời khỏi
hòn đảo. Sáng hôm sau, họ thấy một con thuyền neo đậu ở gần đó. Cả hai vội vàng
thu dọn đồ đạc, chất lên thuyền và chuẩn bị rời đi mà không có người bạn đang ở
phía Tây hòn đảo. Anh ta cho rằng bạn mình không được Chúa đoái hoài gì đến, bằng
chứng là cho đến giờ phút này, người bạn đó vẫn không có gì trong tay.
Khi
vợ chồng người đàn ông bắt đầu nhổ neo, một tiếng sét xé ngang bầu trời, ánh
sáng chói lòa hiện ra cùng giọng nói trầm trầm: "Tại sao anh lại bỏ đi mà không mang theo bạn mình?"
"Những lời cầu xin đó là của tôi. Chính tôi
là người đã cầu xin tất cả. Anh ta cũng xin gì đó, nhưng anh ta không được hồi
đáp, vậy tại sao đó lại là lỗi của tôi được? Tôi không có nghĩa vụ phải cứu anh
ta theo."
Giọng
nói trở nên tức giận: "Thật ngu ngốc!
Bạn của anh chỉ cầu xin một điều duy nhất, và ta luôn luôn đáp ứng yêu cầu ấy.
Nếu không có nó, anh sẽ chẳng bao giờ nhận được nhiều thứ như vậy!"
"Thế anh ta xin cái gì mà ông nói như thể tôi
đang nợ anh ta?"
"Cậu ta cầu nguyện cho tất cả những gì anh
xin đều được đáp ứng."
Khi
ở trong hoàn cảnh khó khăn, chúng ta mới biết được ai là bạn, ai là bè. Trong
tình bạn mà chỉ ích kỷ, nghĩ đến bản thân thì sớm muộn cũng mất bạn, đôi khi là
mất hết, chẳng còn gì. Nhưng người nào tốt quá cũng phải xem lại bản thân mình,
có nên đặt quá nhiều niềm tin vào một người bạn như thế hay không. Dù ở trong bất
kỳ mối quan hệ nào, chúng ta cũng cần tỉnh táo, tránh để người khác lợi dụng,
trục lợi cho riêng bản thân họ. Hai chữ bạn bè không thể tùy tiện gọi lúc nào
cũng được, hãy trân trọng những người đang ở bên cạnh mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét